Nghịch mùa, cơn mưa vừa rơi vội trong một giấc đêm đầy thoảng thức. Nghiêng mình bám vội với những tàn phai lụa là trên từng phiến lá đang gầy mòn, khát cháy vì đợi chờ phút mưa. Thế là lại một đêm, ngoài thềm mái phố bình yên nghe tiếng hát ru nhẹ lòng mê.Như đợi chờ một bài tình ca bất hủ lại cất lên, một đôi dòng ngâm khúc, ru nếp buồn giữa một chốn nỉ non…
Có tiếng ai đi về sâu trong hoài niệm của một kiếp rong chơi. Có tiếng tâm hồn như lắng xuống, như tan chảy để thấm vào trong thâm sâu của một chút tình vắt vẻo qua màn đêm. Ngày mưa mà thèm nắng đến lạ kì. Thèm chút hương tình mang đầy mùi cỏ lạ chốn vườn xưa. Thèm chút rong rêu bên những cội đá màu nhạt, vì thời gian hờn dỗi.
Có lẽ mọi cơn đau cuối cùng cũng bắt đầu rệu rã ra đi. Mọi nỗi nhớ lạnh toát cả tâm hồn, dần như nắng ấm chở lại vì mưa. Thật lạ rằng trong mưa đêm ta lại tìm thấy chút nắng, chút nụ cười cô bé còn vụng dại những khôi nguyên.
Màu đêm buồn tan thấm vào mọi tâm khảm những sầu vơi. Thế mà tự dưng tâm hồn ta như lại ngẩn ngơ đến dại khờ. Ta chờ một đôi ba màu tím ai vẽ cho kí ức dòng tinh nghịch tuổi hoa. Ta chờ một lọn tóc chỉ đủ mềm cho ta tựa đầu va gối khẽ. Chờ một chút ngây ngô, để dầm mình trong phút si mê không huyễn hoặc chính ta.
Có lẽ khi mọi giấc mơ qua đi, ánh bình minh kia lại mang tặng cho ta cái gì đó bình yên. Tia nắng nhạt mềm đủ vắt vẻo cười nói cùng ai. Nụ cười em cũng đến như xé toạc mọi cơn đau cuối cùng còn nép mình vào sầu buồn của những chốn tịnh yên.
Và sau những phút giông dài ta lãng đãng những non dại, bởi đầy những tâm trạng thật riêng. Ta hoài cảm vì một cuộc tình cũ, đã không thể cầm lòng vì những giọt lệ sầu vương. Và bình yên như chẳng thèm ghé thăm ta để lòng tự vơi đi dù một ít.
Chỉ có khi ta tự mình dầm dề trong vô thức. Ta thấy bản thân mình nhạt nhẽo đến vô cùng…
Cũng bởi thế, mà có tia nắng mang màu vơi kia đi đến với ta. Kề bên như chẳng có một khoảng cánh ngắn dài…
Có lẽ những bầu trời bình yên luôn hẳn rất khó kiếm tìm. Lòng người giữa chốn cuộc đời vốn chẳng hoàn toàn luôn thánh thiện vì tất cả mọi điều.Nơi nào đó cho những giấc mơ thắm thiết quyện những hương thơm thời gian.Nơi nào đó cho ta, cho em, hay cho ai đó luôn hạnh phúc? Hay một nơi nào chào đón, khi ta hóa kiếp với một niềm vui không vướng bận bởi sự đợi chờ hoang hoải xa.Nơi nào những vệt bụi còn có thể hằn in những dấu vết cho thời gian dài vô tận…Nơi nào ta có thể là ta khi chạy mãi với bầu trời yêu thương. Không chút vướng bận, không chút muộn sầu đến cằn cỗi một tâm ngoan.
Đa thức, ta sẽ chỉ vội vàng rớm tất cả giọt lệ đắng thấm tan vào lòng tối. Rồi thoảng thức, ta mạnh mẽ không ngoái đầu nhìn lại những thương đau. Đi mải miết, vô hướng với những dòng hạn định mênh mang…
Tác giả: Võ Thị Ngọc Liên
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Ngày ban hành: 02/04/2024. Trích yếu: Sở Giáo dục và Đào tạo Bình Dương thông báo công khai danh sách các trung tâm ngoại ngữ, tin học, cơ sở giáo dục kỹ năng sống trên địa bàn tỉnh Bình Dương đã được cấp phép theo thẩm quyền.
Ngày ban hành: 02/04/2024
Ngày ban hành: 12/06/2024. Trích yếu: Công nhận BDTX THCS
Ngày ban hành: 12/06/2024
Ngày ban hành: 03/06/2024. Trích yếu: Tổ chức giữ trẻ ...
Ngày ban hành: 03/06/2024