Tôi trải bước bên bờ cát trắng, giữa bao la đất trời và rì rào tiếng sóng, tôi nhớ cậu, nhớ những ngày tháng đã qua… Ngày còn nhỏ, tôi và cậu cùng chơi với nhau trên bãi biển này.
Ngày ấy, tôi chưa đủ lớn để hiểu thế nào là hơi thở quê hương, chỉ biết rằng, chỗ này là nơi tôi thích nhất. Ngồi trên cát, cùng nhau nặn ra những tòa lâu đài, rồi đi tìm vỏ sò, đá nhỏ đắp xung quanh. Thủy triều lên, mọi thứ trôi đi hết. Hôm sau lại làm lại từ đầu. “Đây là phòng tuyến vững chắc của ta. Không một sức mạnh nào có thể xâm phạm được!” – Cậu hét lên trước biển, biển đáp lại cậu bằng một đợt sóng thủy triều. Thế là tòa lâu đài “kiên cố” bị san cho bằng phẳng. “Cái người này, ngốc thế không biết, sao lại thách thức với biển chứ? Phải làm như tớ đây này!” “Đây là tòa nhà xinh đẹp mới được dựng xong. Tớ muốn rủ các bạn ốc và sò vào ở, đỡ phải trôi dạt lung tung. Biển gọi các bạn ấy đến đây giúp nhé!” – Tôi thủ thỉ với biển, sóng ào lên, ốc sò đâu không thấy, tòa nhà cũng biến mất luôn! Tuổi thơ tôi êm đềm trôi như thế, ngày ngày đùa vui chạy nhảy. Trên nền cát, ngang dọc những dấu chân…
Thời gian dần trôi, lên cấp 3, hai đứa ra huyện học. Sóng vẫn dịu êm xô bờ cát, chỉ có tôi và cậu chẳng còn chơi mấy trò tinh nghịch khi xưa. Ngày cuối tuần, hai đứa gặp nhau, tôi cùng cậu đi dạo bên bờ biển. Chỉ là đi dạo thôi. Vì cậu bảo: “Xây lâu đài cát là cái trò vô nghĩa, đằng nào sóng chẳng cuốn trôi?” Tôi chép miệng: “Có lẽ!” Thế là chỉ đi dạo. Cũng tốt, tôi có thể hít khí trời và đắm mình trong cảm giác bình yên. Sánh bước cùng nhau, tôi và cậu kể cho nhau nghe những câu chuyện về trường lớp mới. Trên nền cát, những dấu chân dài lặng lẽ xếp song song…
Vào Đại học, tôi lại càng xa biển của tôi. Xa cả cậu. Tôi thấy mình xa cậu nhiều lắm. Nếu muốn, tôi vẫn có thể trở về bên biển, còn với cậu, không biết khi nào mới gặp được đây. Cậu bận bịu hơn, xa cách hơn. Cậu chẳng còn kể cho tôi nghe những chuyện trường lớp. Thay vào đó, là khoe điện thoại đẹp, khoe xe đời mới, khoe máy tính đắt tiền…Tôi, khát khao nhìn thấy cậu bé trước đây, dõng dạc thách thức với biển. Chứ không phải chàng thanh niên bây giờ, cúi mình trước thói xa hoa, trước sự giàu sang hào nhoáng. Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Cậu bé của tôi, sớm đã tan biến rồi, theo con sóng về một nơi xa lắm. Cậu bây giờ, là một người khác, một người xa lạ với tuổi thơ tôi.
Cuộc sống đã đổi thay, mọi thứ hà cớ gì phải vẹn nguyên như cũ? Cậu tiếp tục thỏa mãn với cuộc sống nơi phồn hoa đô hội, còn tôi, lặng lẽ trở về trước biển của tôi. Biển vẫn vậy, những con sóng vẫn vậy, nhưng trên nền cát, chỉ còn đơn độc… …dấu chân của một người. Sóng lại xô bờ, xóa nốt đi dấu chân còn lại…
Ánh Nguyệt
Tác giả: Võ Thị Ngọc Liên
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Ngày ban hành: 02/04/2024. Trích yếu: Sở Giáo dục và Đào tạo Bình Dương thông báo công khai danh sách các trung tâm ngoại ngữ, tin học, cơ sở giáo dục kỹ năng sống trên địa bàn tỉnh Bình Dương đã được cấp phép theo thẩm quyền.
Ngày ban hành: 02/04/2024
Ngày ban hành: 12/06/2024. Trích yếu: Công nhận BDTX THCS
Ngày ban hành: 12/06/2024
Ngày ban hành: 03/06/2024. Trích yếu: Tổ chức giữ trẻ ...
Ngày ban hành: 03/06/2024