Người ta nói hạnh phúc trên đời là yêu và được yêu. Nghĩa là chỉ có một trong hai điều đó thì thật phiền muộn. Điều này thường xảy ra khi tâm hồn không đồng điệu hoặc trái tim ai đó đã thuộc về người khác. Tôi thuộc về trường hợp đầu tiên, tức là giữa tôi và em có quá nhiều điều khác biệt. Nhưng tôi đã đánh đổi cuộc sống mà cá cược rằng hạnh phúc sẽ đến với những người biết đi tìm cái chung trong sự khác biệt.
Tôi là người sống khá cầu toàn và thường khoác ngoài chiếc áo trách nhiệm. Nhưng tôi cũng có chút gì đó lãng mạn trong tính cách một người thường chịu nhiều áp lực bởi công việc. Ảnh hưởng lớn nhất đến suy nghĩ của tôi về người khác là họ có thực sự chân thật và có thể để tôi tin tưởng được hay không.
Em thì lại sống rất đơn giản với sự vô tư của tuổi 18. Tuy vậy, em thường cười mà nói rằng em từng yêu nhiều rồi và tôi chỉ là anh chàng thợ cưa cùn. Kẻ mà em thương tình cho đứng đầu ngõ trồng si. Cuộc sống với em là sự tận hưởng thoải mái tự do và em tin vào một ngày sẽ đổi đời.
Chúng tôi tình cờ quen nhau qua một buổi giao lưu với mấy người bạn Singapore do trường tôi tổ chức. Em đi với bạn cùng khoa với tôi nhưng từ đầu tới cuối tôi chỉ thấy em nhí nhảnh cười nói với mấy người bạn nước ngoài. Tôi không tin lắm vào khả năng ngoại ngữ của em nhưng sự tự tin và nụ cười kia khiến tôi cũng muốn thử làm quen. Sau vài câu chào hỏi chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau ở ban công nhìn ra ngoài trời đêm. Và thật hài hước là chúng tôi không có điểm chung nào hết!
Em và tôi, một đêm trăng sáng, một ngày chiều tàn.
Em - sao mai đầu non còn tôi - sao hôm mỗi tối.
Em và tôi, xa nhau thấy nhớ gần nhau giận hờn
Em và tôi, những tiếng ca vui, những khúc nhạc buồn.
Chúng tôi là hai nửa của sự đối lập và kì lạ làm sao khi chúng tôi vẫn là những người bạn. Tôi thích café ở một nơi có nhạc Trịnh còn em thì lại muốn rủ tôi chơi bowling ở khu thương mại plaza. Tôi thích không khí ban đêm yên tĩnh và thường cố tình đưa em về trễ để lang thang nhiều hơn. Em bảo tôi thế là có í đồ đen tối nên tôi sẽ có hai lựa chọn là đi ăn kem hoặc uống sinh tố. Tuy vậy em cũng dễ quạu quọ mỗi khi tôi hỏi vu vơ quá. Sau đó thì dù cho cả ngày tôi có nhắn tin gọi điện xin lỗi thì em cũng vẫn hờ hững. Hình như em biết sự sợ hãi của tôi mỗi khi làm ai đó giận dỗi nhưng em mặc kệ. Nhiều khi tôi nhận ra chúng tôi đơn giản là những mảnh ghép trái ngược của cuộc sống.
Em và tôi, một niềm vui mới đến, một nỗi buồn xa xôi
Em - xôn xao niềm vui Còn tôi - mênh mang nỗi nhớ
Em và tôi, một bông hoa sắc thắm, một cành khô không chồi.
Em và tôi, mỗi người một nửa cuộc đời
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nhưvậy, giữa những người bạn và bao điều trái ngược, cho đến ngày tôi bỗng nhận ra tôi nghĩ về em nhiều và thấy nhớ lắm nếu em cứ giận dỗi vu vơ.. Mỗi tối tôi gọi điện nhiều hơn và em thì vui thích vì điều đó. Nó làm tăng tài khoản cộng tiền phút gọi cho di động của em vào cuối mỗi tháng! Và bằng cách nào đó tôi nói yêu em còn em chấp nhận điều đó như một lời thách đố.
Chúng tôi vẫn là những cabin ở hai phía của cùng một chiếc đu quay. Khi tôi tía lia về những câu chuyện hài hước thì em nhắn tin nhoay nhoáy. Cho đến khi tôi đưa em về trong im lặng, em lại bất chợt ôm tôi từ phía sau như lời xin lỗi. Có nhiều khi chúng tôi giận nhau cũng chỉ vì những điều nhỏ nhặt. Tôi buồn ngẩn người đi ra biển lang thang một mình ngắm hoàng hôn. Khi tôi nghĩ em cũng buồn và gọi điện về thì thay bằng giọng em nói là tiếng nhạc chói tai ở vũ trường vọng vào fone..
Một lần nữa, tôi rất muốn chiếc đu quay cuộc đời dừng lại và chúng tôi cùng đứng ở vạch xuất phát :hoặc đi tới hoặc rẽ hai ngả. Hình như hai người không bao giờ tìm được sự trùng hợp trong sở thích và cách suy nghĩ cũng không thể đến với nhau bằng tình yêu. Cả em và tôi đều muốn chia tay nhau một thời gian để suy nghĩ lại..
Một ngày, hai ngày rồi cả tuần trôi qua. Trái tim dường như không thể chịu được những nhớ nhung, tôi lại đi trên những con phố khuya, đến quán café nhạc buồn,.. nhưng chẳng thấy khá hơn và hơn nữa những chốn đó đâu thể tìm lại được nụ cười của em. Tôi có thể thấy em có những tính cách đáng yêu, tôi biết em cũng thương tôi qua mỗi ngày làm việc mệt mỏi, tôi đã ngỡ rằng khác biệt có thể làm nên những thú vị cho tình yêu..
Cách xa đâu là lãng quên
Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim.
Tôi trở về nhà sau cả đêm lang thang thì trời bỗng đổ mưa. Vốn rất ghét mưa nhưng hôm nay tôi mặc kệ và thử cảm giác đi dưới mưa. Cơn mưa cuối mùa trút xuống như giải tỏa bao chất chứa nghĩ suy trong lòng. Tôi lững thững dắt xe vào cổng. Ngước nhìn lên bóng lờ mờ qua cặp kính đẫm nước mưa, tôi thấy em đứng đó dưới mái hiên. Hình như em đã chờ tôi lâu lắm. Áo em ướt, môi thâm lại và mắt đỏ vì mưa hay vì khóc nhè? Em thật ngốc, em biết không..
Huy Hoàng
Tác giả: Nguyễn Thị Bình
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Ngày ban hành: 02/04/2024. Trích yếu: Sở Giáo dục và Đào tạo Bình Dương thông báo công khai danh sách các trung tâm ngoại ngữ, tin học, cơ sở giáo dục kỹ năng sống trên địa bàn tỉnh Bình Dương đã được cấp phép theo thẩm quyền.
Ngày ban hành: 02/04/2024
Ngày ban hành: 12/06/2024. Trích yếu: Công nhận BDTX THCS
Ngày ban hành: 12/06/2024
Ngày ban hành: 03/06/2024. Trích yếu: Tổ chức giữ trẻ ...
Ngày ban hành: 03/06/2024