Nhớ

Thứ hai - 30/04/2012 09:40
Nhớ

         Nó ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ. Nắng chiều đang nhạt dần ngoài kia nhưng cái nóng vẫn oi oi khó chịu. Nó nhớ phố núi ghê nơi! Phố núi của nó hình như chiều nào cũng mưa, cơn mưa có khi dai dẳng, khi ầm ầm với sấm chớp nhưng sau cơn mưa phố núi của nó đẹp đến lạ kì, sương mờ mờ ảo ảo trên ngọn cây cùng tia nắng cuối ngày khiến khung cảnh ngoài cửa sổ đẹp đến ngơ ngẩn hồn nó. Nó tưởng tượng đủ thứ......
              Rời phố núi gia đình nó về với phố biển. Cái nóng, cái mằn mặn của nước, cả giọng nói của người phố biển là lạ khiến nó nhớ phố núi nhiều hơn. Nó hay ngồi trầm tư ngó ra ngoài cửa sổ mà hồn gởi tận đâu đâu.
" Hù", nó giật bắn cả người vì bất ngờ. Một đứa đang đứng trước mặt nó nhăn răng cười. Nó ghét vẻ mặt nhăn nhở của hắn nên quay mặt đi. Hắn gọi với theo:
        -  Ê, mộng mơ!
Rồi cả đám bạn hắn ùa theo:" mộng mơ, mộng mơ......"Bực bội thật, tự nhiên nó bị lũ quỷ đặt tên mới. Nó ghét đám bạn của hắn, nhất là hắn.
               Hết hè, nó đến trường, ngôi trường mới cách nhà nó bốn cái ngã tư. Trường gần nhà nên nó hay cùng tụi bạn mới đi đường vòng mỗi khi tan học. Lang thang trên những hè phố đông người qua lại, nó hay kể về phố núi của nó cho tụi bạn mới nghe. Nào là chuyện leo mấy con dốc mới đến trường, nào là chuyện chụp ếch khi đi học ngày mưa, nào là chuyện trời mưa sét hay đánh xuống đồi sau lưng trường nó học,  .... Nhưng nó ghét nhất là trên đường về nhà phải đi ngang nhà hắn, vì nhà hắn cách nhà nó 2 căn. Lúc nào nó cũng thấy hắn đứng trước ngõ và khi nó vừa tới gần là câu hỏi mà nó thuộc làu: " Mộng mơ mới đi học về hả?". Nó không khi nào trả lời. Cái thằng xạo quá trời. Hắn học cùng trường với nó, lớp bên cạnh, quậy nổi tiếng...Hắn cũng mới đi học về vậy mà giả vờ tài thật.
                Học chưa đầy tháng thì hắn chuyển sang lớp nó do trường cân đối sỉ số các lớp. Tụi bạn lớp nó sợ mất vía nhao nhao phản đối với cô chủ nhiệm. Nhưng hắn vẫn vào lớp nó vì hắn xung phong, cả lớp nó ỉu xìu như mèo bị cắt tai. Thành tích quậy của hắn ai mà chả sợ, hắn đủ trò để chọc phá mọi người... mà hắn thì to cao nhất lớp. Từ ngày hắn vào lớp, nó chứng kiến bạn bè khóc hoài. Đứa bị vẽ bậy vào tập, đứa bị lấy mất bút... đủ thứ chuyện đau đầu nhưng chẳng đứa nào dám méc cô vì sợ bị đánh. Nó chưa bị phá tập vở bao giờ, nó nghĩ chắc tại nó gần nhà hắn. Ừ, chỉ cần hắn đụng vào nó, nó sẽ méc ba hắn ngay. Nói cho oai vậy thôi, chứ tan học là nó chạy theo lũ bạn thật nhanh tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
                Rồi hắn nghỉ học một tuần vì bệnh, cô chủ nhiệm phân công nó chép bài giúp hắn, vì nhà nó gần nhà hắn. Nó không dám cãi lời cô chỉ cúi đầu dạ nhưng trong bụng thầm cầu cho hắn chết luôn cũng được. Hắn nghỉ học, lớp như nhẹ nhõm hẳn, con Mai mắt không còn đỏ hoe, thằng Thanh không than van bút  hư, không có chuyện cặp đứa này nằm ở hộc bàn đứa kia...Chỉ tội cho nó bị một phen đứng tim.
   Chiều cuối tuần, nó đang lui hui quét nhà bỗng giật mình vì giọng ồm ồm của hắn bên ngoài cửa sổ:
      - Mộng... ơ.. Miên cho tui mượn tập Văn.
Nó điếng hồn, hổm rày không thấy hắn, nó mừng rơn khỏi chép bài giúp giờ lại mượn tập. Trời ơi, lỡ như hắn vẽ bậy vào tập thì sao đây? Nó lo lắm nhưng cũng đi lấy tập cho mượn. Cầm quyển tập trên tay nó nhấp nhứ mãi không muốn đưa khiến hắn bật cười. Lần đầu tiên nó nhìn thẳng mặt hắn, hắn có nụ cười thật đẹp nhưng làm nó đỏ mặt vì quê. Nó vội đưa tập cho hắn, dặn đi dặn lại là giữ cẩn thận. Một ngày, hai ngày..cũng trôi qua, hắn đem trả tập. Nó vội lật nhanh bên trong, may quá không bị vẽ bậy, không sao cả. Tiếng cười của hắn khiến nó lại đỏ mặt. Thiệt là, nó lo cho quyển tập quá nên không để ý là hắn còn đứng bên cửa sổ.
              Năm học trôi qua, nó vẫn đi về trên con đường vòng cùng bạn bè và mỗi ngày ngang nhà hắn vẫn câu hỏi:
      -  Miên mới đi học về hả?
    Giờ thì hắn gọi đúng tên nó, không còn " mộng mơ" như hôm trước nhưng nó cũng chẳng trả lời. Loáng thoáng nó có nghe lũ bạn hắn nói nó kiêu. Mặc kệ, nó không thích trả lời là quyền của nó.
                Hè, ngày nào hắn cũng qua nhà nó chơi. Hắn lân la nói chuyện với mọi người trong gia đình nó, giả bộ hỏi bài chị nó. Hắn chơi đàn ghita rất hay nên chị nó cũng mến. Chiều, hắn ôm đàn sang chỉ cho chị nó học rồi tán chuyện trời, mây ,nước...Nó ở trên lầu nhưng cũng nghe loáng thoáng về chuyện của hắn. Hắn kể hắn lớn hơn chị nó 2 tuổi, tức là hơn nó 4 tuổi. Hắn đi học trễ 2 năm, 1 năm nghỉ nửa chừng vì bệnh, 1 năm đúp lớp vì quậy...Nhà hắn chuyển đến phố biển đã mười năm nên chỗ nào hắn cũng biết. Hắn học dở hơn nó....Chuyện hắn kể nhiều lắm..
               Vào năm học mới, nó thi đậu lớp 10, hắn thi rớt nên phải học trường vừa học vừa làm. Trường trung học Lý Tự Trọng cách nhà nó gần 4 cây số, học buổi chiều, lại phải mặc áo dài. Từ ngày nó học lớp 10, trưa nào hắn cũng ghé sang nhà chở nó đi học. Hắn nói tiện đường nên cho nó quá giang. Mẹ nó đồng ý. Vậy là trưa hắn chở nó đi, chiều hắn ghé rước nó về... đều đặn như những vòng xe...Trường hắn xa lắm, cách trường nó chắc 7 cây số... nó nghe hắn nói vậy...nó cũng chẳng quan tâm lắm...chỉ biết rằng đi với hắn không bị mấy thằng bạn mới chọc ghẹo, được nhâm nhi que kem , được dạo mát trên con đường Trần Phú ngắm sóng biển đua nhau chạy vào bờ, sóng vỗ bờ cát bọt tung trắng xóa. Ngồi sau lưng hắn mỗi chiều về, nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió đùa trên hàng dừa xanh, tiếng cười nói, có cả vị mặn của gió biển... nó thấy bình yên.
                Thỉnh thoảng, nó thấy hắn buồn nhưng thói quen nó chẳng bao giờ hỏi, nó chỉ im lặng ngồi sau lưng hắn. Những hôm ấy, hắn chở nó đi gần hết con đường Trần Phú rồi băng đường tắt về nhà. Hắn hay chỉ ra biển nói với nó:
         -  Lạc sẽ ở phía bên kia bờ biển.
Nó cũng chẳng nói gì chỉ thầm nghĩ hắn đang tưởng tượng.
                     Rồi nó phải xa phố biển, ba nó nói vậy. Gia đình nó sẽ chuyển vào Sài Gòn. Nó báo cho hắn biết hết năm học sẽ đi. Hắn buồn lắm, nó cũng vậy. Những ngày cuối năm học, hắn hay chở nó đi ngắm biển. Hắn muốn nó đừng quên phố biển, đừng quên bãi cát trắng với hàng dương xanh, đừng quên tiếng sóng vỗ...Hắn ngồi nhìn thật lâu về phía chân trời.
                 Ngày chia tay, hắn ôm đàn hát tặng nó. Giọng hắn ấm lạ, câu hát như xoay mãi trong lòng nó" Ngày mai em đi, biển nhớ tên em goi về..." .
                 Nó nhớ phố biển, nhớ tiếng sóng vỗ, nhớ mùi vị mặn của gió biển, nhớ lưng hắn khi đạp xe chở nó đi học, nhớ giọng hát ấm áp của hắn, nhớ ánh mắt dịu dàng ....nó nhớ lắm. Nó chỉ nhận được thư hắn một lần báo tin hắn theo gia đình định cư bên Mĩ và bây giờ nó đang tự hỏi: hắn đang ở đâu phía bên kia bến bờ? Liệu có nhớ phố biển như nó không?

Tác giả: Võ Thị Ngọc Liên

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Video Clips
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập24
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm23
  • Hôm nay721
  • Tháng hiện tại35,312
  • Tổng lượt truy cập2,542,066
Thăm dò ý kiến

Bạn đánh giá yếu tố nào quan trọng nhất trong quá trình học tập ?

Văn bản PGD

CV số 77/PGDĐT

Ngày ban hành: 24/04/2024. Trích yếu: bảo đảm an toàn thông tin...

Ngày ban hành: 24/04/2024

KHPH số 109/KHPH-CAH-PGDĐT

Ngày ban hành: 24/04/2024. Trích yếu: kế hoạch phối hợp ...

Ngày ban hành: 24/04/2024

CV số 75/PGDĐT

Ngày ban hành: 24/04/2024. Trích yếu: tăng cường công tác tuyên truyền phòng chống ngộ độc TP

Ngày ban hành: 24/04/2024

KH số 24/KH-PGDĐT

Ngày ban hành: 24/04/2024. Trích yếu: thực hiện Chỉ thị số 10/CT-TTg ngày 22/4/2019

Ngày ban hành: 24/04/2024

KH số 23/KH-PGDĐT

Ngày ban hành: 24/04/2024. Trích yếu: thực hiện CT 31

Ngày ban hành: 24/04/2024

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây